Anh Đinh Xuân Long (32 tuổi, Cần Thơ) muốn mua nhà đất nhưng có ít tiền nên anh chấp nhận đi xa trung tâm hơn 20km. Trong 3 năm sống ở đó, anh gặp phải không ít phiền phức.
Dưới đây là chia sẻ của anh Long :
Năm 2012, tôi chuẩn bị lấy vợ và dự định sẽ tìm một nơi xây nhà. Vợ tôi là con một trong một gia đình khá giả nên bố mẹ vợ muốn chúng tôi phải có nhà cửa đàng hoàng sau khi cưới. Cũng vì muốn chứng tỏ bản thân nên tôi quyết định trước khi kết hôn sẽ mua đất, làm nhà luôn.
Khi đó, cả hai vợ chồng xác định mua nhà mặt đất nhưng có chưa đầy 700 triệu nên chúng tôi tìm về vùng rìa, ngoại ô. Một người quen giới thiệu cho chúng tôi một ngôi nhà 90m2, vuông vắn, có sổ đỏ nhưng nằm sâu trong một ngôi làng ở Yên Nghĩa (Hà Đông), cách trung tâm Hà Nội hơn 20km.
Dù phân vân nhưng vì thấy người bán nhiệt tình nên chúng tôi vẫn quyết định mua. Người bán giảm giá xuống còn 1,2 tỷ đồng và cho chúng tôi nợ 1 tỷ trong 6 tháng mà không lấy lãi. Hai bên nội ngoại, mỗi bên hỗ trợ 200 triệu, tôi vay thêm để sửa ngôi nhà cấp 4 thành nhà 2 tầng to đẹp. Tính cả tiền mua sắm nội thất, chi phí hoàn thiện ngôi nhà lên khoảng 500 triệu.
Ở trong ngôi nhà mới, cuộc sống của đôi vợ chồng son thật không hạnh phúc, vui vẻ như chúng tôi tưởng tượng. Hàng ngày, để tới chỗ làm, chúng tôi phải vượt một quãng đường rất xa. Tôi làm ở Đống Đa, vợ tôi làm ở Cầu Giấy, quãng đường cả đi cả về của mỗi đứa không dưới 40km. Nhiều tối khi chúng tôi về đến nhà và ăn cơm tối thì hàng xóm đã đi ngủ từ 8-9h. Có ngày bạn bè thân thiết rủ đi uống cà phê nhưng nghĩ đến quãng đường hun hút, chúng tôi cũng đành từ chối.
Không ít gia đình gặp phiền phức khi mua nhà ở nơi xa trung tâm. Ảnh minh họa: Tarion
Công việc của tôi phải email thường xuyên nhưng chỗ tôi lại không hề có Internet. Tôi phải tốn cả chục chiếc USB 3G trong 2 năm. Đến tận năm 2014, làng tôi mới có mạng.
Nhà chúng tôi quá xa nên bạn bè, người thân cũng chẳng mấy người đến chơi. Nếu có người tới, tôi cũng phải đi 3-4km đón họ vào nhà vì không dễ để tả được đường vào.
Quá ngán ngẩm nhưng chúng tôi cố động viên nhau. Đến khi vợ tôi sinh con, hàng loạt vấn đề khác phát sinh. Đôi khi muốn mua bỉm hay lọ phấn rôm cho con, tôi phải đi xe cả chục km mới tìm mua được. Hay những lúc con ốm phải đi khám hay khi muốn đi chơi xa, tôi gọi taxi hãng cũng không ai nhận vì quá xa. Về sau, tôi phải xin số taxi quen, chạy gần đó mới thuê được xe.
Việc con đi học cũng rất vất vả vì làng chỉ có một ngôi trường duy nhất nhưng 4 giờ chiều, mọi người đã đón trẻ về hết trong khi chúng tôi 7 giờ tối mới về đến nhà. Vợ chồng tôi đành mỗi sáng đưa cháu đi hơn chục km để vào thành phố học.
Đó là chưa kể tôi bao lần phải khốn khổ sửa lại tường, lát lại gỗ... vì nhà bị thấm. Nguyên nhân cũng do khi làm nhà, tôi khoán hết cho đội thợ ở địa phương. Đây là giọt nước tràn ly khiến tôi quyết định không thể tiếp tục sống ở nơi hẻo lánh đó.
Tôi nhờ bên môi giới thì sau 5 tháng cũng có vài người đến hỏi mua nhà. Có người ngại xa nhưng cũng có đôi vợ chồng trẻ suy nghĩ như chúng tôi trước kia có thiện chí mua. Vì muốn nhanh bán được nhà nên tôi giảm giá xuống 1,1 tỷ, tặng lại tất cả nội thất trị giá cả trăm triệu. Họ đồng ý mua, tôi rất vui dù mình lỗ hơn 500 triệu.
Sau khi bán nhà, chúng tôi thuê một căn chung cư tiện đường bố mẹ đi làm, con đi học để ở tạm. Việc dọn dẹp nhà cửa nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với trước kia khi vợ tôi phải còng lưng lau dọn 2 tầng. Con tôi cũng rất vui khi trường học ngay gần nhà, lại có nhiều bạn trong tòa nhà, khu vui chơi ngay bên dưới. Việc gặp gỡ, giao lưu bạn bè cũng đơn giản hơn trước rất nhiều.
Sau khi ở chung cư một năm, đến cuối năm 2017, chúng tôi chi hơn 2 tỷ mua một căn hộ 80m2 cách Hồ Gươm chưa đầy 5km. Nghĩ lại những ngày sống ở nơi hẻo lánh đó, vợ tôi hay nửa đùa nửa thật "vậy mới có chuyện để bây giờ kể lại".